Một nhà báo kỳ cựu lý giải rằng Võ Văn Thưởng “ngã ngựa” vì “tài thấp đức mỏng mà leo cao thì rất dễ té đau.”
Chính trường khốc liệt, thành bại tùy thuộc vào mưu cao hay thấp của người tham gia.
Bao nhiêu năm đi nhẹ nói khẽ, chỉ vì một lúc nhúng chàm mà tiêu tan sự nghiệp.
Cục cưng ấy được các bố già miền trong tạo điều kiện hết cỡ, trải thảm cho đi, đường hoạn lộ lên như diều dù chưa có thành tích hay chiến công gì nổi bật. 53 tuổi đã là chủ nhân một trong bốn cái ghế quan trọng nhất triều đình.
Trẻ, có học, chỉ thiếu trí, dũng, hoài bão, đởm lược và tầm nhìn.
Thiếu trí mới để tay nhúng chàm quá sớm. Thiếu dũng nên bị hạ bệ một cách dễ dàng. Thiếu hoài bão, đởm lược và tầm nhìn nên ko thể đi hết con đường của một người hùng dù thời gian của bản thân còn rất dài.
Trong 20 năm tới, nếu có đủ trí dũng, đởm lược, tầm nhìn và hoài bảo, nhân vật ấy có thể nắm vững giang san, tạo dựng cơ đồ tươi sáng hơn cho dân tộc mình, để xứng đáng là kẻ đốt đuốc dẫn đường.
Nhưng không, định mệnh không biến cậu ta thành người hùng mà loại cậu ta ra khỏi lịch sử một cách đáng xấu hổ.
Khó mà nói rất tiếc, vì trong hình dáng của một con mèo không thể có tính cách của hổ. Nếu đó là một con hổ thì khác, còn khi là một con mèo thì ta không nên đặt hy vọng vì nó sẽ hão huyền, vì trước sau gì nó cũng chết vì… cục mỡ.
Một con hổ có đủ trí và dũng sẽ không bao giờ chọn đúng chỗ gãy của cái ghế mà ngồi.
Tội nghiệp các bố già miền trong, đã mất đi người nối dõi, kỳ vọng. Dựng được một người ngồi vào chiếc ghế ấy không phải dễ.
Cũng do sự chọn lựa thiếu tinh đời của các bố mà thôi.
Tài thấp đức mỏng mà leo cao thì rất dễ té đau.
Ngọc Vinh