Tại nhiều quốc gia trên thế giới, cây thông đại diện cho sự tái sinh, sự sống mạnh mẽ trong mùa đông lạnh giá.
Người châu Á thường dùng biểu tượng như đào, quất, mai để đón Tết thì người châu Âu và châu Mỹ, lựa chọn của họ là cây Thông hoặc Vân Sam (thuộc họ thông).
Từ thời xưa, cây thường xanh (đại diện là thông) đã được coi là một biểu tượng của sự sống giữa mùa đông lạnh giá. Người La Mã trang trí nhà cửa với các nhánh của cây thường xanh và treo chúng trong nhà trong suốt mùa đông. Một truyện cổ phương Tây kể, xưa, vào một đêm Noel, người tiều phu nghèo đang trên đường về nhà thì gặp một đứa trẻ bị lạc và lả đi vì đói. Dù rất nghèo khổ, ông vẫn cho đứa bé thức ăn và chỗ ngủ. Sáng hôm sau khi thức dậy, thấy một cây thông tuyệt đẹp mọc trước cửa, ông hiểu ra đứa trẻ chính là Chúa cải trang để thử lòng và cây thông là phần thưởng cho lòng tốt của ông.
Tương truyền rằng thánh Boniface khi đang trên đường hành hương vô tình bắt gặp những kẻ ngoại đạo sùng bái đang tập trung quanh một cây sồi lớn. Họ dùng một đứa trẻ để tế thần.
Để cứu đứa trẻ, thánh đã hạ gục cây sồi bằng một nắm đấm. Tại nơi cây sồi đổ gục mọc lên một cây thông nhỏ. Thánh Boniface đã nói với những kẻ ngoại đạo rằng, cây thông nhỏ là cây của sự sống, nó tượng trưng cho sự vĩnh hằng của Chúa Cứu Thế. Đó cũng là lý do vào Noel, người Đức có truyền thống trồng những cây thông nhỏ. Loài cây này cũng xuất hiện trong mọi lễ hội lớn nhỏ của họ.
Một trong những giả thuyết thuyết phục nhất về việc sử dụng cây thông là cây Giáng sinh bắt đầu từ các vở kịch thời Trung cổ. Các vở nhạc kịch này đều lấy chủ đề về Kinh Thánh. Ban đầu, các vở kịch này phục vụ nhà thờ. Nhưng vào cuối thời Trung cổ, các buổi kịch diễn ra trong không khí cởi mở hơn. Thời đó, nhiều người quan điểm đêm Giáng sinh cũng được coi là ngày lễ của Adam và Eva. Trong một số cảnh, hình ảnh một cây thông treo đầy trái cây được coi là tượng trưng cho vườn địa đàng. Và cây thông còn có tên gọi khác là “cây thiên đường”.
Trong thế kỷ 16, những vở kịch như vậy bị cấm ở nhiều nơi. Mọi người bắt đầu trang trí “cây thiên đường” trong nhà mình để tưởng nhớ. Đây cũng là thời điểm mà cây Giáng sinh trở nên phổ biến ở Đức. Những vùng vắng bóng thông, con người tạo ra các đồ vật hình chóp từ gỗ và tô điểm bằng nhiều phụ kiện. Chẳng bao lâu sau, phong tục này lan sang các nước khác ở châu Âu.
Còn theo truyền thuyết khác, khi đạo Cơ đốc giáo chưa ra đời, những loại cây cối có màu xanh quanh năm thường mang ý nghĩa rất đặc biệt với con người trong mùa đông. Cây thông được chọn cho dịp Giáng sinh cũng vì lẽ này. Nhiều quốc gia khác còn tin rằng sắc xanh chính là thứ bùa giúp xua đuổi tà ma và bệnh tật.
Vào giữa thế kỷ 19, cây thông Noel mới bắt đầu phổ biến ở Anh. Năm 1841, Nữ hoàng Victoria và chồng là Albert trang trí cây giáng sinh đầu tiên của nước Anh tại lâu đài Windsor bằng nến cùng với rất nhiều kẹo, trái cây. Sau đó, nhiều gia đình giàu có ở Anh cũng “bắt chước” họ. Dần dần, phong tục này lan rộng ra các tầng lớp, đến khắp các vùng thuộc địa của Anh và những xứ sở khác.
Ở Mỹ, cây thông Noel đầu tiên xuất hiện vào những năm 1830 do những người Đức nhập cư ở Pennsylvania mang đến. Suốt mấy chục năm, hầu hết người Mỹ coi cây giáng sinh là điều kỳ cục. Đến thập niên 1890, nhiều đồ trang trí được nhập từ Đức tới, và cây thông Noel trở nên phổ biến tại Mỹ, Canada…
Nguồn: Christianitytoday