Mạng xã hội dấy lên nhiều ý kiến chỉ trích việc chính quyền Hà Nội chi 220 tỷ đồng tặng cờ đỏ cho người dân và bắt ép họ treo.
Nhà báo Nguyễn Thông bình luận: “Nhớ ngày 10/10 (1954 – 2024), không cần phải tặng cờ, dù bất cứ cờ gì. Mấy trò cờ quạt băng rôn hình thức cú đỉn sặc mùi tuyên giáo ấy cần dẹp ngay đi. 70 năm rồi chưa đủ diễn hay sao. Hà Nội bị kiếp nạn sao quả tạ chiếu hay sao mà có đứa lãnh đạo đầu óc như vậy.
Điều cần làm nhất nhân ngày 10/10 tới là chấm dứt cách gọi nhố nhăng “ngày giải phóng thủ đô”, trở về đúng tên cũ ban đầu mà cụ Hồ đã dùng “ngày tiếp quản thủ đô”. Đứa nào bảo cụ sai, cụ cứ hiện lên gang mồm nó ra. Cả ngày 13/5 của Hải Phòng nữa.
Không biết tiếng Việt thì tra từ điển, coi “giải phóng” nghĩa là gì. Phải trả lại cho lịch sử sự thật lịch sử khách quan. Hòa bình thì chẳng muốn, lại chỉ thích từ ngữ hung hăng chiến tranh đánh nhau. Giải phóng cái đếch!”
Hong Thai Hoang cho hay: “Hà Nội hiện có hơn 2,2 triệu hộ với gần 9 triệu dân. Chủ tịch Hà Nội tặng mỗi hộ dân 1 lá cờ. Giá bán buôn cờ là 25.000 đồng/cái + cán cờ (5.000 đồng), vậy sẽ ra giá là 30.000 đồng/lá cờ. Như vậy ngân sách sẽ chi khoảng mấy trăm tỷ cho việc mua 2,2 triệu lá cờ.
Về ngân sách: quá lãng phí, số tiền gần 300 tỷ này có thể xây thêm trường học hay trạm xá trên vùng cao, hoặc có thể làm thêm cây cầu ở nhiều vùng trẻ em phải bơi qua sông đi học. Hà Nội là thủ đô, là đầu tầu của cả nước, đáng lẽ phải giương cao tinh thần tiết kiệm, giúp đỡ đồng bào mới đúng chứ.
Hơn nữa, tiền là của ngân sách, việc không cần thiết như thế này nên cần trưng cầu dân ý. Mặt khác, việc treo cờ là quyền của dân, không thể dùng kiểu “rượu mừng hay rượu phạt” này để ép dân treo cờ.
Chưa kể đến giá của lá cờ mà ông chủ tịch mua liệu có cao hơn giá trên thị trường không? Đất nước còn nghèo, dân còn nghèo mà cứ trọc thế này, bao giờ mở mày mở mặt được với năm châu bốn biển.
Mình đã đi du lịch qua bảy nước, con số quá nhỏ nhưng vấn đề là, mình chưa thấy nước nào cờ treo khắp phố phường, ngõ ngách như ở Việt Nam. Các nước khác, cờ chủ yếu treo ở các cơ quan văn phòng của chính quyền.
Trong khi đó, tất cả các nước đó miễn phí tiền học cho trẻ từ cấp I đến cấp III. Tất cả các nước đó trẻ em khuyết tật đều được trợ cấp rất cao. Đất nước văn minh, họ đầu tư cho giáo dục. Còn đất nước kém văn minh, sẽ đầu tư làm hình ảnh hay còn gọi là làm màu.”
Bùi Quang Thắng viết: “Nhà tôi ở một quận trung tâm của Hà Nội. Trong trí nhớ của tôi thì gia đình tôi đã từng được chính quyền tặng cờ hai lần, một lần của thành phố và một lần của quận, cũng vào dịp lễ lạt, kỷ niệm gì đó. Trước đây, gia đình có tự giác treo cờ vào các dịp Tết và Quốc khánh.
Nhưng từ khi bị tổ trưởng tổ dân phố nhắc nhở việc treo cờ cả các ngày thành lập đảng, đại hội đảng các cấp thì tôi không còn treo cờ trong tất cả các ngày luôn. Thật là vô lý khi ngày kỷ niệm hay sự kiện của đảng mà chính quyền lại cho người đến gõ cửa từng nhà để nhắc treo cờ.
Mấy năm gần đây thì không thấy tổ dân phố nhắc nhở việc treo cờ nữa, chắc là thấy nhắc cũng không có tác dụng gì. Tôi cũng không còn nhớ lá cờ được chính quyền tặng gần đây nhất đã được cất vào chỗ nào, ở đáy tủ hay đã cho vào đống quần áo cũ để quyên góp từ thiện hằng năm.
Lần này nếu lại được chính quyền tặng cờ thì chắc chắn gia đình tôi cũng không sử dụng. Như vậy, với những gia đình như nhà tôi thì việc được tặng cờ là không có ý nghĩa gì nếu không muốn nói là bị đem đến sự bất tiện, phiền phức. Làm ơn đừng tặng cờ cho gia đình tôi nữa!”