Tịnh Bình
Tiếng thạch sùng đêm
Giấc mơ ngoài giấc mơNỗi nhớ quê nhà đêm mất ngủBóng người nhòa sương trắngĐồng cạn ruộng sâu quen đời lem lấmNón mê đội nắng trông trời
Vạt mây chiều tự nhuộm mình đến tímNgười thương quê sao nỡ bỏ quêĐắng lòng không hỡi bầy mối đấtQuê là gì sao ám ảnh khôn khuây…
Hai mươi năm khắc khoải ngày chân xaNgười phố thị chẳng ra người phố thịTrách gió bụi để cay lòng mắtPhía nhòa mưa đâu thấy bóng mình
Vàng nỗi nhớ hoa bầu hoa mướpTrưa ven sông eo óc tiếng gàChật huyên náo thị thành không nghe đượcRỗng lòng mình khoảng lặng mênh mông
Hờn giấc mơ chẳng bao giờ với tớiMưa ngoài kia thinh lặng ánh nhìnĐêm thao thức tiếng thạch sùng cô độcChẳng quê đâu sao chắt lưỡi thương nhà…?!
LTS: Nhằm mục đích tạo thêm tình thân ái giữa bạn đọc và tòa soạn, nhật báo Người Việt trân trọng kính mời quý bạn đọc, thân hữu tham gia “Vườn Thơ Người Việ.” Bài vở xin gửi về địa chỉ electronic mail: [email protected]hoặc “Vườn Thơ Người Việt” 14771 Moran Road, Westminster, CA 92683(Vì trang báo có giới hạn, toà soạn được quyền quyết định đăng bài cho phù hợp)